tnbs
Óc Eo
Vì người thực sự sang trọng không ai khai báo lý lịch. Cốt cách quý phái, sự thông thái giỏi giang tự phát tiết ra ngoài thông qua ánh mắt, cử chỉ, thái độ, lời nói.
Tôi chọn tôi dại khờ
Cái giá trị nhất của mỗi cá nhân, gia đình, công ty và lớn hơn nữa như dân tộc, quốc gia chính là lòng tin. Dù cứ phải trả giá cho vài giây phút dại khờ. Nhưng không sao cả. Vì không có lòng tin, xã hội sẽ không nhân văn. Không có lòng tin, kinh tế sẽ không thể phát triển. Một dân tộc không tin nhau thì không thể cùng nhau đi xa.
Nghiệp tụ vành môi
Đừng tò mò đời tư người khác nữa, người ta không chủ động kể cho mình nghe tức mình cũng không ĐƯỢC PHÉP BIẾT (none of your business). Mình khát khao biết thông tin đó quá thì thành KẺ rất đáng tội. Luôn tự đặt câu hỏi và trả lời "Rốt cuộc thì mình muốn biết thông tin đó để làm gì?".
Chuyện đi Mỹ khám bệnh
Đây là câu chuyện được viết năm 2015. Đã 4 năm trôi qua, chúng ta cùng nhau đọc lại và có hiểu biết về hệ thống y tế ở Mỹ vận hành ra sao nhé. Để trong tương lai, thế hệ trẻ VN mình sẽ biến hệ thống y tế nước mình nó giống vậy. Khi VN là nước phát triển, mọi thứ đều phải khác bây giờ, nhất là trong nhận thức của mỗi người. Nội dung chính và thông đ ...
Lòng biết ơn là yếu tố dễ nhận ra nhất của người văn minh
Có biết ơn, người ta sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc, enjoy mọi thứ do cuộc sống ban tặng. Có lòng biết ơn, người ta sẽ biết được giá trị thay vì giá cả (người nghĩ về vật chất, được-mất thì do còn tham-sân-si nhiều, mà còn tham thì còn nghĩ về giá cả thay vì giá trị, nghĩ về phần MẤT chứ không nghĩ về phần ĐƯỢC, nên luôn luôn đau khổ).
Phở soang trạng
Đẳng cấp là trọng về chất, không trọng về lượng, kiểu Trần Hưng Đạo nói là "quý hồ tinh, bất quý hồ đa". Chơi vậy đi, tự mình quý phái đi. Định phàn nàn hay chê bai hay bực bội ai, mình lẩm bẩm "phở soang trạng, phở soang trạng" (Tức phải - sang - trọng, phải- sang- trọng).
Quê hương là để trở về...
Đã có Nhật, Hàn, Đài, Sin, Do Thái, Du Bai....làm được. Hà có gì người Việt chúng ta lại không? Hãy bắt chước chú Nguyễn Thanh Mỹ ở Trà Vinh mà trở lại quê nhà, xây dựng công ty, nhà máy, để lại human legacy cho muôn đời sau.
Ngược chiều đám đông
Anh bán kem trong cuốn Nhà Giả Kim, lúc cuối đời sắp chết mới nhớ là "thời thanh niên mình cũng từng muốn đi đây đi đó, làm cái này cái kia" nhưng ước mơ không thành. Mỗi ngày, anh lấy 1 cây kem giá vốn 5,000 đồng, anh bán 10,000 đồng, lãi gấp đôi nên anh không bỏ được. Ngày may mắn nhất anh lãi 500 ngàn, max 1 tháng anh được 15 triệu và anh nghĩ đ ...